watch sexy videos at nza-vids!
Clip nu sinh danh nhau lo hang
[SHOCK] Lộ Clip nữ sinh 9X cung b.trai trong nhà nghỉ XXX
Home Wap Chat Tải Game
Hi: Mozilla/5.0 - 17:47 / 29/04/24
Wap tải game hay , download game điện thoại hay nhất, game điện thoại online miễn phí

Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái

Chapter 358:

Trình tiểu thơ giữ lời thật, hai hôm sau nhỏ này an phận ăn sáng cùng tôi xong rồi chủ động về nhà hẹn bữa khác gặp vì biết sáng hôm nay tôi phải đi dạy, mà theo lời Uyển Nhi gọi là “không muốn làm cô học trò kia bị phân tâm vì ghen tuông vớ vẩn”.

Phần tôi lúc ban đầu mừng thì có mừng thật, nhưng càng về sau tôi lại càng nhận ra sự vắng mặt của Uyển Nhi ở buổi dạy hôm nay đã khiến tôi thấy lo lắng hơn gấp bội. Bởi vì mọi sự diễn ra đều đúng y hệt như những gì con nhỏ này nói lúc trước.

- Đúng hết rồi này…! – Tôi sửng sốt trước kết quả bài thi mình đang cầm trên tay.

- Hì, sớm hơn mười phút đó! – Minh Châu cười lỏn lẻn.

- Vậy sao… hôm bữa lại làm không được? – Tôi ngẩn tò te.

- Chắc là hơi mệt…! – Cô nàng trả lời, mắt tránh ánh nhìn của tôi.

Suốt buổi dạy hôm đó, khi Minh Châu ngồi cặm cụi giải đề thì tôi không như thường lệ ngồi đọc sách phía đối diện nữa mà chuyển ra ngồi luôn chỗ mấy kệ sách với lí do “cho nó tiện”. Nhưng tôi ngồi dán mặt vào sách mà chẳng có chữ nào trong đầu vì điều mà Uyển Nhi nói hôm qua cứ vang lên rõ mồn một.

- “Thế này là sao chứ? “- Tôi hoang mang tự hỏi mà chẳng thể tìm ra câu trả lời, vì không lẽ chỉ do tôi dạy kèm có kết quả mà Minh Châu chuyển sang thích tôi hay sao chứ.

Chính vì Minh Châu giờ đây đã tiến bộ vượt bậc nên thời gian của buổi học đã có phần thư thả hơn, và thay vào đó là những phút giải lao hoặc nói chuyện phiếm. Nhưng như là dạo gần đây có điềm, vì bây giờ cả khi nói chuyện bâng quơ thì Minh Châu cũng phải làm tôi phát hoảng:

- Nam nè, cô bé mà hôm mình gặp ở căn-tin là ai vậy?

- Ai cơ? – Tôi thắc mắc.

- Hôm mà Nam đi với Trúc Mai, mình đi với Khả Vy ấy! – Minh Châu nhắc lại, và giờ thì rõ là tôi đã biết người mà cô nàng đang đề cập đến.

- À, là Trân, mẹ nhỏ đó quen với mẹ Nam ấy mà! – Tôi đáp.

- Ra vậy, cũng là học trò Toán của Nam trước đó phải không?

- Ừ, hôm bữa có kể nghe rồi mà. Nhưng hỏi chi vậy?

- Thì…..! – Nói đến đây Minh Châu bỗng ngập ngừng.

- Thì sao? – Tôi ngờ ngợ hỏi lại.

Và cô nàng nói ra một câu khiến tôi giật thót người, hay đúng hơn là nhắc lại điều mà tôi đã tránh không muốn nghĩ tới suốt ngần ấy thời gian:

- Mình chỉ đoán thôi nhé, nhưng có vẻ như Trân cũng thích Nam đó!

- Tại… tại sao? – Tôi thắc mắc nhưng cũng lờ mờ biết trước.

- Vì cách Trân cư xử hôm đó, giống như muốn thu hút sự quan tâm của Nam vậy, tuy hơi trẻ con nhưng mình nghĩ là vậy!

- …….!

Ngồi thừ người ra gần vài phút rồi tôi mới lắc đầu thở dài:

- Thôi, làm bài tiếp đi, đoán nhầm rồi!

- Ừ… cũng được! – Minh Châu khẽ cười.

Nhưng khi tôi đang đưa tập đề mới ra thì cô nàng lại tiếp lời bằng một giọng ngượng ngập:

- Nếu… nếu lúc trước, mình cũng học A1 thì giờ đã khác rồi, nhỉ?

- Khác là khác gì? – Tôi lại chưng hửng vì chả hiểu mô tê gì sất.

Trước vẻ mặt thơ ngây không biết chuyện của tôi, Minh Châu như có chút gì đó thất vọng rồi lại cười rất nhanh:

- Thì giờ Nam đã dẫn mình đi chơi Phan Thiết như hồi trước hứa rồi, đúng không?

12

- Thôi được, chỉ là giả một ngày thôi đấy! – Tôi thở dài nói.

- Hi, yêu anh nhất á! – Vẫn như trước, con bé nhảy lên ôm cổ tôi chả thèm cả nể gì.

Đang lảng người ra né cú ôm của Trân thì chợt tôi cảm thấy chiếc điện thoại để trong túi quần mình rung lên, một điều mà gần cả tháng nay nó chưa hề như vậy.

- Ra nào, anh nghe điện thoại! – Tôi gạt tay Trân ra.

- Ồ… ai gọi vậy anh? – Con bé tò mò hỏi chen vào.

Móc điện thoại ra mà tôi như có linh tính, hồi hộp nhìn vào màn hình thì mới cười mà biết rằng lòng nhung nhớ đêm ngày của tôi giờ đã có báo đáp:

- A nô! – Tôi cười nhấc máy, cảm giác vui đến chết đi được.

- Hì, chào anh, vẫn khỏe chứ?

Đúng vậy, chính là Tiểu Mai đang gọi cho tôi, vì giọng điệu dịu dàng êm ái này không thể lẫn vào đâu được.

- Khỏe, còn em? – Tôi đáp.

- Cũng vậy thôi, anh đang làm gì thế? – Nàng lại hỏi.

- Đang ở nhà em quét sân nè, bữa giờ lá rụng nhiều quá! – Tôi vừa nói vừa liếc nhìn sang bé Trân thì thấy con bé đang ngồi bệt xuống đất vuốt ve mèo đần.

- Ộ ôi… cảm ơn anh nha, tốt ghê! – Tiểu Mai xuýt xoa.

- Có gì đâu, à mà… sao cả tháng nay em không gọi cho anh vậy? – Tôi nói ra thắc mắc canh cánh trong lòng bấy lâu, vừa lo lắng vừa trách cứ.

- Sao chứ? Anh nhớ em à? – Nào ngờ Tiểu Mai hỏi ngược lại tôi.

- Thì… tất nhiên là nhớ rồi…! – Tôi nói nhỏ lại, chả hiểu sao lại ngại ngùng không muốn để Trân nghe thấy.

- Em cũng nhớ anh, hì. Vì em ở Hà Lan chơi vui quá, cũng nghĩ rằng anh ở đây nghỉ hè cũng vui nên đã không gọi. Anh không trách em chứ? – Nàng cười, nhưng sao tôi nghe giọng nàng như có phần nào lạnh lùng trong đó vì mang đôi chút khách sáo lịch sự.

- Trách thì không trách, nhưng…..!

- Nào, giờ thì kể em nghe đi, một tháng vừa rồi anh đã làm những gì vậy?

- Thì cũng đi chơi, đá banh, rồi qua nhà em nè!

- Có quen thêm cô bạn xinh xinh nào nữa chưa?

Nghe Tiểu Mai hỏi mà tôi cảm giác như sét đánh ngang tai, run run trả lời:

- Bậy bạ, không có đâu!

- Vậy thì nói thật xem, hè này đã đi đâu, làm những gì? Với cô nào rồi? – Nàng lại hỏi.

- Em… không tin anh à? – Tôi như có đôi chút hụt hẫng.

- Dĩ nhiên là tin, và em tin anh sẽ nói thật! – Tiểu Mai nói giọng lạnh băng.

Lúc này đây, tôi chợt nhận ra một Tiểu Mai băng sương nguyệt lãnh của ngày nào mà đã lâu lắm rồi tôi chưa gặp lại, và hiện giờ Tiểu Mai ấy đang nói chuyện với tôi.

- Như vầy, chẳng là đầu tiên anh có quen một người, chỉ là bạn thôi nhé….!

Vậy là tôi kể toàn bộ sự thật về Uyển Nhi cho Tiểu Mai nghe, tất tần tật kể từ lúc Uyển Nhi thấy Tiểu Mai trên sân bóng cho đến lúc Uyển Nhi đi chơi với ông anh của tôi. Tất nhiên là tôi “thành khẩn khai báo” hết toàn bộ, chỉ chừa ra một cảm giác ngờ ngợ là Uyển Nhi có thích tôi hay không.

- Là vậy đó! – Kể xong xuôi về Uyển Nhi, tôi cam tâm đợi Tiểu Mai nổi trận lôi đình.

Nào ngờ nàng rất bình thản, và nhẹ nhàng nói:

- Cũng được, nhưng anh phải biết ranh giới của mình ở đâu đấy, làm bạn thôi!

- Hì, anh biết mà! – Tôi thở phào hú vía, tưởng như mình đang nằm mơ giữa ban ngày.

- Rồi, đến cô tiếp theo!

- HẢ? Cô… nào?

Điếng hồn vì câu hỏi này của Tiểu Mai, tôi lắp bắp.

- Lúc nãy khi em hỏi, anh đã mở chuyện bằng từ “đầu tiên”, mà đã có “đầu tiên” thì ắt hẳn phải có “thứ hai”, “thứ ba”, nhỉ? – Tiểu Mai phân tích.

- Ừ thì…..!

Đến đây thì tôi cũng biết chả thể nào giấu được nàng, bèn tiếp tục đem kể toàn bộ chuyện tôi đi dạy kèm cho Dạ Minh Châu ra hết. Để rồi khi dứt chuyện, tôi lại lo ngay ngáy vì áng chừng Tiểu Mai sẽ buộc tôi thôi kèm cặp Minh Châu, vì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén chẳng hạn?!

Thế nhưng hôm nay Tiểu Mai lại khiến tôi bất ngờ lần nữa khi mà nàng lại rất khoan dung độ lượng:

- Chỉ là dạy học thôi đấy nhé, đến khi người ta khá rồi thì anh nghỉ dạy đi, việc học phải tự lực cánh sinh mới giỏi hơn được!

- Ừ… anh định tầm hai tuần nữa sẽ nghỉ luôn nè! – Tôi mừng húm gật đầu ngay, chả thể ngờ được là mình kể ra hết lại dễ dàng qua ải đến như vậy, cảm giác như quẳng hết được gánh nặng trong lòng.

- Khi đó thì chắc em cũng về lại Phan Thiết rồi đấy, anh mà còn dạy thì… tôi treo cổ đấy nhe! – Tiểu Mai nói giọng đe dọa quen thuộc, nhờ vậy mà tôi phần nào đã cảm thấy nàng như đã trở lại là Tiểu Mai của khi tôi tỏ tình.

- Ủa ủa? Chừng nào em về vậy? – Tôi hỏi dồn, bé Trân kế bên nghe được cũng nhìn sang chờ đợi.

- Chưa chắc chắn lắm, nhưng sẽ sớm hơn năm trước, khi nào về em gọi báo cho anh biết!

- Ừ, nhớ gọi đấy nhé!

- Em biết rồi, tiếp tục đi nào!

- Tiếp gì nữa ???

- Chứ bộ… không có “thứ ba” à?

- Trời đất, hết rồi, anh nói thật mà! – Tôi ôm mặt than thở vì Tiểu Mai đang tưởng danh sách con gái hè này tôi quen sẽ còn kéo dài mãi.

- Hì, vậy thì thôi không hỏi nữa, em tin anh. Nhưng mà nhớ nhé, đừng có léng phéng lúc em không ở cạnh bên, đào hoa là cái nghiệt chứ không phải lộc đâu! – Nàng cười khúc khích.

- Rồi, biết, khổ quá! – Tôi thở hắt ra, cũng nhoẻn miệng cười.

- Thế mèo cưng của em đâu rồi? Anh vẫn chăm sóc tốt chứ? – Tiểu Mai đổi chủ đề.

- Nó đang chơi với bé Trân nè, giờ nó mập ú như heo ấy, ăn nhiều quá mà! – Tôi vừa nói vừa nhìn sang con Leo đang bày trò nhảy phốc qua tay Trân.

- Ủa? Trân cũng có qua nữa à? Chắc là con bé vừa đi nghỉ hè về nhỉ?! – Nàng ngạc nhiên hỏi.

- Ừ, phụ anh dọn nhà em đấy. À mà nè, quên kể nữa, tối thứ tư tuần này Trân có nhờ anh….!

Khi tôi đang kể cho Tiểu Mai biết về ý định “bạn trai một ngày” của Trân thì bắt chợt con bé đang nhăn nhó vội vã đưa ngón tay lên môi ý bảo tôi đừng tiết lộ, thế nhưng đã quá muộn:

- Trân định nhờ anh đi tới sinh nhật bạn con bé rồi giả làm bạn trai, để cho thằng chủ sinh nhật kia khỏi tán tỉnh nữa. Em thấy được không?

Tôi vừa nói vừa khẽ cười trấn an bộ mặt ỉu xìu của bé Trân ý bảo không có gì đâu. Cũng phải, vì nãy giờ Tiểu Mai không hề giận tôi khi tôi kể về Uyển Nhi và Dạ Minh Châu thì giờ có lí nào nàng lại giận chỉ vì tôi nhận lời giả làm bạn trai một ngày của bé Trân, người mà Tiểu Mai trước giờ luôn xem như em gái chứ.

- Và anh đồng ý? – Tiểu Mai hỏi, giọng nghe lạnh băng trở lại.

- Ừ… thì đồng ý chứ sao, có gì đâu! – Tôi bối rối đáp.

- Lí do gì anh nghĩ là sẽ được? – Nàng tiếp lời.

- Thì… như Trân nói đó, anh cũng có tiếng trong trường mà, thế nên chắc nếu biết anh là bạn trai của con bé, chỉ là giả vờ thôi nhé, thì thằng kia sẽ không làm phiền Trân nữa chứ sao?! – Tôi thành thật trả lời.

Đến đây thì tôi nghe được ở bên kia đầu dây có tiếng thở dài của Tiểu Mai:

- Anh bật loa ngoài điện thoại lên, và gọi Trân đến để mình nói chuyện!

- Chi vậy? – Tôi ngơ ngác.

- Cứ bật đi!

Nhấn phím loa ngoài rồi tôi ngoắc Trân lại gần, vẻ như con bé cũng đọc được sự bối rối trong ánh nhìn của tôi:

- Em, Trân nè chị! – Con bé nói vào điện thoại.

- Ừ, em khỏe không? Nghỉ hè vui chứ? – Tiểu Mai hạ giọng.

- Dạ vui, em vẫn khỏe chị ơi! – Trân đáp.

- Ừm, chị gần về Việt Nam rồi, lúc đó lại qua nhà chị chơi nhé. Còn về chuyện mà em nhờ anh Nam ấy, chị có hơi thắc mắc một chút!

- Dạ… sao chị?

- Em nghĩ là anh Nam giả làm bạn trai của em thì sẽ không bị tán tỉnh nữa, thật chứ?

- Em… em nghĩ vậy, vì anh Nam cũng nhiều học sinh biết mà, tụi con trai lớp em hồi đi xem đá banh cũng biết. Nên em nghĩ nhờ ảnh thì… cũng tốt!

- Vậy… em không nghĩ là mọi người cũng biết chị là bạn gái anh Nam sao? Chưa cần biết rằng chị có được ai biết đến hay không như theo lời em nói thì chị nghĩ rằng hôm bạn em đi xem bóng đá, chắc cũng phải biết chị và anh Nam có mối quan hệ như thế nào chứ nhỉ?

- ……….!

Tiểu Mai nói ra đến đâu thì tôi điếng hồn vì vỡ lẽ ra đến đấy. Quả thật vẫn là nàng tinh tế, vì so về mặt nổi tiếng thì khi tôi chỉ còn là một thằng cán sự Toán chỉ hơi nổi trong phạm vi lớp học thì ở cùng thời điểm đó, Tiểu Mai đã được cả trường biết đến vì sắc đẹp đặc biệt của mình. Về sau này, khi tôi đã bắt đầu nổi danh Tia Chớp Vàng thì đó cũng là lúc tôi và Tiểu Mai yêu nhau, và tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một ở trận bóng mùa giải vô địch toàn trường vừa rồi, chính khi Tiểu Mai xuống sân động viên tôi thì tên bình luận viên trời đánh kia đã oang oang toàn sân vận động mà bố cáo thiên hạ biết rằng hiện giờ tôi và Tiểu Mai đang cặp kè cùng nhau.

Nếu vậy thì nói theo lời bé Trân, chắc chắn tụi con trai trong lớp đều sẽ biết tôi có bạn gái là Tiểu Mai. Vậy nên nếu thứ tư tới tôi mà giả làm bạn trai của Trân thì khác nào tự đào hố chôn mình vì vở kịch vụng về đó?

Trước lí lẽ bất ngờ của Tiểu Mai, bé Trân ấp úng:

- Em… em nghĩ là họ không biết đâu, chị cũng không biết mà….!

- À dĩ nhiên là chị không biết, nhưng em thì có, rất rõ nữa là khác! – Tiểu Mai lạnh lùng đáp.

- …….!

- ………!

- ………..!

Và cuộc đối thoại bỗng chốc chìm vào im lặng, đến cả tiếng thở dài của Tiểu Mai vào sau đó bọn tôi cũng nghe được:

- Trân nè!

- Dạ….?

- Không biết nói dối, thì đừng nói dối!

- …..!

Nhìn bé Trân bất giác từ vui vẻ bỗng chốc trở nên buồn bã, tôi định đỡ lời giúp thì Tiểu Mai đã nói nhanh:

- Anh Nam, đồng ý hay không là quyết định của anh, em sẽ không cản!

- Thì… chưa biết nữa…! – Tôi bối rối không biết làm thế nào cho phải.

- Em sẽ gọi lại sau, bye anh! – Nàng dứt khoát.

- Ừ… chào em…! – Tôi đáp, nghe lòng mình hơi chùng xuống vì thái độ gay gắt bất ngờ của Tiểu Mai, từ trước đến nay tôi cứ nghĩ nàng rất yêu chiều bé Trân lắm.

Cúp máy điện thoại rồi, chuyện cần nói cũng đã nói xong rồi, chỉ còn lại tôi và bé Trân, hai đứa ngồi lặng thinh giữa chiều tắt nắng, bầu không khí nặng trĩu bao trùm toàn bộ. Và con mèo đần đã lẩn đi đâu mất, không thèm làm nhân tố chữa ngượng như mọi khi nữa.

Nhìn bé Trân đang vui tự dưng buồn tôi cũng đâm ra áy náy vì nếu tôi không kể ra cho Tiểu Mai thì biết đâu…

- Thôi thì….! – Tôi tặc lưỡi.

Ngay lúc ấy, Trân chợt nhìn thẳng vào tôi bằng ánh nhìn buồn bã đầy bất nhẫn rồi buông một câu hỏi mà tôi thật tình không biết phải định nghĩa nó như thế nào chứ đừng nói đến chuyện là trả lời làm sao:

- Yêu một người thông minh đến vậy, anh có lúc nào cảm thấy bất an không…?

Và buổi chiều hôm ấy… nếu Tiểu Mai còn nói thêm rằng cũng đang có một người con gái khác thích tôi thì “vòng tròn tương quan” sẽ được nối lại với nhau một cách hoàn hảo nhất có thể!



Tags: Yêu, nhầm, chị, hai, được, nhầm, em, gái
yeunhamchihaiduocnhamemgai,Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái,

Cập nhật Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái mới nhất

, Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái, Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái.
Tải Camera360, Tải zalo, Tải facebook
Chào các bạn, Www.Taigameola.Net là wapsite Tải Game online Và phần mềm, Các bạn có thể tải game miễn phí những Game kinh điển hay nhất trong số các Game cho mobile hiện nay. Vì vậy các bạn hãy ghé thăm thường xuyên để tải và cập nhật game và hãy giới thiệu trang này cho bạn bè của bạn cùng tải nhá.
Tải Game - Tải Game online - Tải Game Ola - Game dien thoai - Game Online